Chào mừng bạn ghé thăm diễn đàn Teen9x »[X]«
»»--Mái Nhà Tình Bạn--««

:::»+ Mời bạn đăng nhập tại đây+«:::

»++Chưa có tài khoản? Bạn bấm vào đây để Đăng Ký+«
Ảo Ảnh...

*¨°º©º°¨*(¯`'•.¸-:¦:-°« Chào mừng bạn đến với Diễn đàn Teen9x »°-:¦:-¸.•'´¯)*¨°º©º°¨*


 
Trang ChínhTrang Chính  GalleryGallery  Tìm kiếmTìm kiếm  Latest imagesLatest images  Đăng kýĐăng ký  Đăng NhậpĐăng Nhập  
News & Announcements
  • Gallery & Others

Share
 

 Ảo Ảnh...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Go down 
Tác giảThông điệp
Sica Sakura
Chém gió cấp 1
Chém gió cấp 1
Sica Sakura

Nữ

Posts : 1
Points : 20538
Thanked : 0
Birthday : 12/02/1994
Join date : 30/08/2013
Age : 30
Đến từ : Thành phố Mặt Trăng :x

Ảo Ảnh...  Empty
Bài gửiTiêu đề: Ảo Ảnh...    Ảo Ảnh...  I_icon_minitimeFri Aug 30, 2013 1:49 pm

Nguồn: truongton.net

"...Em xin anh đấy, anh đừng đi nữa, được không?"

Nó cất lên tiếng nói yếu ớt, nhìn anh với ánh mắt thành khẩn. Dù biết rằng có nói thế nào anh vẫn sẽ đi, nhưng nó còn chút hi vọng... Hi vọng rằng anh sẽ cảm động trước lời cầu xin của nó. Vậy mà...chút hi vọng đó cũng không thể tồn tại nữa!

Anh nở nụ cười khiên cưỡng, đẩy nhẹ nó ra và dứt áo bước đi...

Trong sự hụt hẫng đau đớn với trí nhớ mơ hồ, nó chỉ có thể nghe thấy cánh cửa đóng lại lạnh lùng. Tiếng nấc tủi hờn của nó như đang cào xé không gian im lặng, nó bơ vơ giữa căn nhà trống trải. Chiếc đồng hồ nhỏ trên tường đếm từng nhịp chậm rãi, mỗi tiếng khắc cắt trái tim nó thành từng mảnh...

Nó cảm thấy nhục nhã và cô đơn... Nó đang cố níu kéo một thứ gì đó vốn không thuộc về mình, chẳng phải quá vô ích sao?

Đã gần 2 tháng nay, nó sống cô độc trong căn nhà rộng lớn này. Gần như chẳng ngày nào anh có mặt ở nhà, đến con mèo Rassi béo ục ịch cũng chán nản bỏ đi. Có lẽ chính Rassi còn nhận ra căn nhà này quá trống trải...

Nó đang lo sợ một điều gì đó rất mơ hồ, nỗi lo đó cứ bám riết lấy nó mỗi lúc anh bước chân qua cánh cửa ngôi nhà và rẽ về hướng đông. Sự hoài nghi ngày một lớn dần, trở thành nỗi kinh hoàng trong nó.

Nó sợ mất anh, nó cần anh hơn bất cứ thứ gì trên Thế giới này! Phải làm sao đây?

Một tiếng ì ùng ở chân trời xa xa, âm thanh vang lên giữa không trung. Hình như trời đang mưa...

Nó vội vàng bật dậy, lấy chiếc ô treo trên tường và vùng chạy ra ngoài... Nó sợ anh sẽ bị ưới và cảm lạnh, sợ đến mức không che ô cho mình mà cuống cuồng chạy về hướng đông. Con đường thẳng dài tít tắp, còn nó chỉ biết đâm đầu chạy theo, mặc cho những hạt mưa lạnh buốt tàn nhẫn thấm vào da thịt. Khuôn mặt nó đau rát đến tê tái, trước mắt chỉ còn là những mảng màu đen tối nhạt nhòa...

Bỗng chốc, một tiếng sét giật chói lòa nhức óc, nó như hóa đá khi nhìn thấy anh giữa cơn mưa...

Trong màn nước dày đặc mờ mờ, nó chỉ có thể thấy hai hình bóng đến gần nhau hơn, rồi một nụ hôn ngọt ngào lãng mạn chỉ có trong thứ phim tình cảm rẻ tiền.

Nước mưa vẫn tiếp tục thấm vào cơ thể gần như đóng băng của nó. Trái tim cũng đã vỡ nát khi tiếng sét ấy vang lên. Nó chớp hai hàng mi đen dày, chợt nhận ra trước mắt, mọi thứ đã nhạt nhòa tàn phai... Nó nở nụ cười bi thương, đặt chiếc ô xuống gần đó rồi quay về.

Nằm dài trên ghế sofa, nó cười lên thật to. Đôi mắt hằn học đầy căm hờn, tiếng cười xé tan không gian trống trải. Nụ cười khiến người khác sợ hãi đến rùng mình...

Thậm chí chẳng có lấy 1 tiếng gào thét, chẳng có lấy 1 lời oán hận, chẳng có lấy 1 giọt nước mắt đau đớn tủi hờn.

Đau tới mức...không thể nào cảm nhận được nỗi đau nữa!

Hóa ra, cuộc đời con người chẳng hề thay đổi, vẫn mãi là sự đắm chìm mê muội trong thứ hạnh phúc lừa dối và đáng thương...

Yêu là gì chứ? Chẳng đáng giá 1 xu!

Một cảm giác nôn nao dồn lên từ đáy tim, cả người nó như đang bốc cháy. Rồi nó thiếp đi, trong giấc mơ có nụ cười ngọt ngào của anh và tiếng nói dịu dàng ấm áp: "Ngốc à, anh yêu em!"



"Happy birthday to U! Ck yêu, happy birthday to U!"

Nó vừa vỗ tay vừa hát, nở nụ cười ngây thơ và mát lạnh như ly nước chanh, nhìn chiếc bánh 2 tầng phủ đầy màu sắc...

"Ck ơi, ck ăn bánh kem không? Vk cắt cho ck ăn nhé!"

Nó nhẹ nhàng cắt 1 miếng bánh to và đặt xuống phía đối diện...

"Ck ơi, ck ngạc nhiên không? Vk mất cả buổi sáng để trang trí nhà và làm bánh tặng ck đấy! Đúng vị vani ck thích nhé!"

Nó cúi xuống cầm 1 hộp hình trái tim gói rất cẩn thận, đưa ra trước mặt, mỉm cười...

"Quà của ck này! Ck sinh nhật đúng 14-2 nên vk mua socola nhé!"

Có tiếng chuông cửa vang lên...

"Ck chờ chút nhé, vk ra mở cửa"

...

"Ai đấy?"

"Chị à, em đây mà!"

Em trai nó ló đầu vào, giơ lên 1 cái túi rất to...

"Bánh đấy, em lâu rồi chưa ghé nhà chị. Hôm nay Valentine, qua chơi với chị"

"Em vào đây, nhanh lên, chị đang tổ chức sinh nhật cho ck chị"

Cậu nhíu mày nhìn nó, hỏi bằng giọng lạnh lùng...

"Ck chị !?!"

"Ừm, anh rể mày đấy, cái thằng nhóc này!"

Nó gõ đầu em trai mình, tỏ vẻ không hài lòng.

"Chị ảo à? Hắn ta bỏ theo gái hơn 8 tháng rồi!"

"Ơ, em hâm ý, ck chị chỉ đi làm thôi, anh ấy đang ngồi trong nhà mà!"

Cậu nắm 2 vai nó, lắc mạnh...

"Chị tỉnh lại đi! Đừng như thế! Sao chị phải dày vò mình vì hắn ta chứ?"

"Không, không phải!"

Nó lắc đầu quầy quậy, hất tay em trai ra rồi vùng chạy...

Trời lại mưa...

Đã 8 tháng nay, nó chưa thấy trời mưa, hoặc có lẽ nó không biết trời đang mưa. Đã lâu lắm rồi, nó không đắm mình trong những cơn mưa. Chẳng hiểu sao, ngực trái nó nhói đau, đau lắm... Những hình ảnh mờ mờ ảo ảo chợt hiện về trong tâm trí nó như một mớ hỗn độn. Từng lời nói trong quá khứ văng vẳng bên tai, cứa vào tim nó - nơi bao vết thương chưa lành...

Một giọt mưa rơi vào mắt, chảy xuống, có vị mằn mặn giống như là...

...nước mắt...!?!



Em vẫn...không thể quên được anh!

Em không nhớ rằng chúng ta đã chia tay bao lâu...

Nhưng em vẫn lặng lẽ khóc mỗi khi nghĩ về anh...

Tại sao em lại háo hức khi nhìn thấy anh?

Tiếng mưa rơi làm trái tim em bỗng run lên...

Em hối tiếc vì đã yêu anh...

Em hối tiếc vì đã ở bên anh...

Và em hối tiếc vì đã níu kéo anh...

Tại sao chỉ riêng mình em chịu đựng nỗi đau?

Em đã cố gắng trở thành người duy nhất trong anh...

Nhưng...anh có hiểu được trái tim em?

Nó đang đau đớn vì tình yêu tan vỡ!

Từng giọt nước mắt rơi thấm ướt môi em...

Em phải làm sao đây? Em không thể xóa bỏ bóng hình anh...

Em đã khóc thật nhiều vì anh...

Em đã cười thật nhiều vì anh...

Em tin vào tình yêu vì anh...

Và em mất đi tất cả cũng vì anh...

Em lặng đi, nghẹt thở, và cô đơn...

Thế giới không có anh...

...làm trái tim em đau đớn...

...làm em mất đi giá trị...

...làm tan vỡ tâm hồn em...

Tại sao anh lại bỏ rơi em?



Nó lặng lẽ trở về nhà, với bộ quần áo ướt sũng...

Em trai chắc đã chạy đi tìm nó rồi!

Nó thay quần áo và đi lên ban công tầng 3. Từ chỗ này, có thể nhìn thấy biển. Trong màn mưa dày đặc, biển ở xa cũng không còn trong xanh nữa. Bởi vì...chỉ cần vài giọt nước rơi xuống là mặt biển vỡ tan...

Thấy chưa, ngay đến thiên nhiên còn thay đổi...thì có lí do gì để ép con người không được phép đổi thay?

"Anh à, đứng ở đây có thể nhìn thấy biển... Biển yên bình và trong xanh, giống như tình yêu của 2 chúng ta, mãi mãi không bao giờ nhạt phai!"

...

Đã không còn là chúng ta nữa!

Khi trời mưa, mặt biển tan vỡ, kéo theo bụi trần lắng xuống tận đáy sâu...

Chỉ giống như tình yêu của em sau mỗi cơn mưa, còn khi trên trời có những giọt nước từ từ rơi xuống, tình yêu cũng trong lúc đó mà nát tan...

...

Nó đang tự hỏi, liệu khi chết đi, con người sẽ không cảm nhận được nỗi đau và quên đi hết mọi thứ trên Thế giới này?

...

Chỉ cần nhắm mắt và chìm vào giấc ngủ vĩnh hằng, em sẽ không phải nhớ về anh, không phải nhìn thấy anh.

Em chỉ có 1 điều muốn hỏi anh: Đã bao giờ đứng trước em, trái tim anh tồn tại chữ YÊU?

Em chưa từng trả lời được câu hỏi đó!

Bởi chữ YÊU, ngay cả niềm tin trong em đã biến mất từ lâu rồi!



Hòa mình vào gió... Nụ cười thiên sứ đã trở nên phai nhạt bởi những giọt nước mắt xóa nhòa... Giống như những con sóng, trải mình đầy tự do, đến những nơi muốn đến, đi những nơi cần đi...

Trái tim em nhẹ tan vào sóng, xô đẩy, dạt dào... Làn bồng bềnh ấy đưa em đi về đâu được thế?

Không còn buồn, không còn khóc nữa...

Cả vùng ký ức ùa về che lấp nỗi đau...

Giai điệu của sóng và gió, bình yên!

...

Sóng sẽ đưa em tìm về nơi nào có hạnh phúc dành cho em...

Ngủ ngon, em nhé...!



P/s: Phải có bao nhiêu nỗi đau...mới có thể khiến người ta đủ can đảm...quên đi một người?
Về Đầu Trang Go down
 

Ảo Ảnh...

Xem chủ đề cũ hơn Xem chủ đề mới hơn Về Đầu Trang 
Trả lời nhanh
Yêu cầu viết tiếng Việt có dấu trên tòan bộ diễn đàn.
Permissions in this forum:Bạn không có quyền trả lời bài viết
*¨°º©º°¨*(¯`'•.¸-:¦:-°« Chào mừng bạn đến với Diễn đàn Teen9x »°-:¦:-¸.•'´¯)*¨°º©º°¨* :: -‘๑’- Thư giản - [V]ườn [C]ười -‘๑’- :: Thế Giới Truyện - Thơ :: Truyện ngắn-